Cách đây hơn 1 tháng lúc dịch mới bùng lên ở Hà Nội, thì cùng thời điểm ấy chị em mình biết tin không hay về sức khoẻ của mẹ.
Mẹ Hà là người tính tình vốn rất lạc quan, nên kể cả trong tình hình xấu nhất, mẹ vẫn không tỏ ra lo lắng (hoặc ít nhất là không muốn ai thấy mình yếu đuối) gì trước mặt các con.
Khi ở xa mẹ và chưa được biết tới kết quả căn bệnh của mẹ là gì, nhưng khi phải bắt buộc nghĩ tới tình huống xấu nhất, mình lúc ấy đầu óc cơ thể rã rời, chẳng muốn làm gì khác ngoài việc cầu cho rằng căn bệnh của mẹ không tới mức như mình nghĩ.
Sau đó, mình có lục lại quyển nhật ký mẹ viết cho mình khi mình mới đẻ ra. Quyển nhật ký
Mẹ viết trong 1 năm liền, gần như mỗi ngày từ lúc mình sinh ra đời. Mẹ dúi cho mình quyển này cách đây nửa năm nhưng vì quá bận nên mới chỉ đọc được vài trang mình cũng không đọc kĩ hết.
Trong 1 tuần trước khi ra Hà Nội, đêm nào mình cũng không ngủ được, toàn trằn trọc tới 2,3 giờ sáng và nghĩ về mẹ, về gia đinh.
“Mẹ sẽ cố gắng làm để kiếm nhiều tiền, xong tổ chức sinh nhật 1 tuổi hoành tráng cho con gái nhé!” - mẹ Hà của mình đã viết thế.
Đọc tới lúc đó, mình bật lên khóc, đau tận tâm can. Vì khi ấy, mình mới càng thấm thía những hy sinh to lớn của mẹ, đưa các con vào cuộc đời và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con mình.
Ấy thế mà tới giờ, mình còn chưa báo hiếu đủ với mẹ, chưa ở gần nhau được, lỡ mà mẹ không khoẻ, phải ra đi sớm thì sao? Mẹ còn chưa chứng kiến lễ cưới của mình, các cháu của bà sau này, còn bao nhiêu kế hoạch mình muốn làm cho mẹ nữa thì sao?
Nếu như ông trời có thể, cứ lấy đi 10 năm, 20 năm tuổi thọ của mình để cho mẹ cũng được, vì còn thật nhiều điều các con muốn làm với mẹ, nên mẹ phải sống tiếp với chúng con. Mình đã thầm nghĩ thế, khi thắp nhang hương cho Ông Nội, cầu nguyện rằng ông sẽ phù hộ cho mẹ & gia đình.
“Sau này Hà my của mẹ lớn lên phải thật hạnh phúc, và hiếu thảo nhé”, mẹ viết khi mình lúc đó cỡ 5 tháng tuổi.
Mình cứ nhớ mãi câu nói này, và mường tượng ra mẹ bé nhỏ ôm mình cho bú, mỉm cười suy nghĩ..
Trong cả quãng thời gian ấy, mỗi ngày mình xem lại ảnh của gia đình, sách vở của ông bà, mẹ, và dừng mọi thứ hoạt động vô nghĩa.
Kết quả bệnh tình của mẹ cuối cùng cũng không quá khủng khiếp như chị em mình đã nghĩ, tuy nhiên cũng vẫn cần điều trị cẩn thận để có thể khoẻ mạnh dài lâu. Đương nhiên, sớm nhất có thể, mẹ sẽ cần phải ở cạnh chúng mình chứ không nên mỗi người một thành phố.
Mình kể lại câu chuyện này, vì mình muốn gửi tới một thông điệp, đặc biệt với những ai độ tuổi mình, hay trẻ hơn, còn rất máu chiến với cuộc sống và công việc rằng: không có bất cứ cái gì, chức vụ, tiền tài hay vật chất, có thể thay thế gia đình & thời gian mình có thể dành cho họ. Mọi thứ khác có thể đợi, có thể làm lại, nhưng những người yêu thương xung quanh ta, nếu như họ một ngày đi mất, sẽ chẳng còn có cơ hội để cho họ biết mình đã yêu thương họ tới nhường nào.
Bởi thế, Family Day là ngày mình muốn gửi gắm tình yêu thương tới tất cả mọi người, mong rằng chúng ta đều nói với gia đình của mình tình yêu lớn lao mà mình dành cho họ
mỗi ngày
luôn luôn
mãi mãi
👨👩👧👦 My xin phép hơi thương mại tí, nhưng cũng như một món quà cho Family Day, My gửi tặng 3 bạn 3 hũ mặt nạ nghệ full size của Kiehl's, với điều lệ đơn giản: follow page MyMy, comment một câu về gia đình mà bạn yêu thích nhất và tag 1-2 người trong gia đình của bạn dưới post này.
Từ giờ tới hết 28/6, My sẽ thông báo 3 bạn đó là ai nhé ❤️😊
Love you all, my family
xoxo
MyMy